“Trăm triệu hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ. Vạn người từng gặp, không người nào là ngẫu nhiên.” Có lẽ câu nói của thiền sư Thích Nhất Hạnh đã nói thay cho chính suy nghĩ của tôi khi nghĩ về chuyện tình giữa mình và Lệ. Từ ngày gặp cô ấy, tôi đã hiểu ra rằng mọi cuộc gặp gỡ đều có lý do riêng. Ban đầu chỉ là những cuộc trò chuyện giản dị và ngắn ngủi, nhưng từ sự chân thành và quan tâm đơn giản, chúng tôi cảm nhận được một sự gắn kết kỳ diệu.
Lệ không giống bất kỳ ai mà tôi từng gặp. Cô ấy cá tính, mạnh mẽ, luôn đặt ra những mục tiêu lớn lao và không ngừng hoàn thiện bản thân. Tôi vốn là người ít nói, có phần khô khan, chỉ biết bày tỏ yêu thương qua những hành động nhỏ bé. Nhưng Lệ không bao giờ cảm thấy thiếu tình cảm, bởi cô hiểu những điều thầm lặng mà tôi dành cho cô.
Chúng tôi thường nói với nhau về cuốn sách “Thư cho em,” về câu chuyện của tướng Hoàng Đan và cô Vinh. Chúng tôi lấy đó làm lý tưởng cho mối quan hệ của mình – yêu không chỉ bằng lời nói mà còn bằng sự kiên nhẫn và hành động, luôn sát cánh để nâng đỡ nhau. Tôi luôn sẵn sàng ủng hộ cô ấy trong mọi hành trình, và ngược lại, cô ấy cũng không ngừng cố gắng để tôi có thể tự hào về người con gái mình yêu.
Mỗi ngày bên nhau, chúng tôi càng thêm thấu hiểu, sẻ chia và trở thành động lực lớn nhất cho đối phương. Tôi biết rằng, giống như hạt mưa kia, cả tôi và Lệ không phải là sự tình cờ. Cả hai chúng tôi đã được sắp đặt để trở thành một phần ý nghĩa trong cuộc đời nhau.