Có nên tin vào tình yêu qua mạng xã hội không ?
Mình quen Lộc qua một app hẹn hò Tin văn Đờ, đang ngủ trưa nhắn tin cho mình rồi còn bắt gọi video cho dễ nói chuyện, chứ không chịu chát
- Người ta đang ngủ, không mặc áo rồi cứ gọi là sao ? lười ghê
- Nói chuyện tý thôi mà….
ấn tượng đầu tiên ấy hả, nhìn như 1 ông chú NHẬT BẢN tuổi tứ tuần, đã vậy ngày đầu hẹn hò còn bảo mình đến đón rồi bắt đứng đợi 20 phút, mới hớt hải chạy ra xin lỗi rối rít vì có việc bận đột xuất. Tối đó Lộc mặc 1 chiếc áo thun màu trắng hơi ngắn, nhưng qua con mắt hơi bực lúc đó, mình nhìn giống áo Croptop hơn. lúc đó nghĩ trong đầu, sao nhìn ảnh và ở ngoài ẻm khác nhau dữ vậy trời, tính ngồi 15 20 phút rồi chuồn lẹ thôi.
Nhưng may thật mình đã không làm điều đó, phải đập đầu 500 cái cảm tạ trời đất, vì thế mới có được như ngày hôm nay, chuyện là như thế này…
“Lời nói của em là đường mật, chết thật tôi lại là con ong”
Tối đó đi lượn vi vu quanh Hà Nội tới tận 12h đêm, bọn mình nói chuyện nhiều lắm, từ chuyện trên trời, dưới đất đủ cả, Lộc vui tính lắm, khiến tôi vui đến nỗi miệng không khép vào được. Còn đặt biệt danh cho mình là Tú Híp, nghe dễ thương phết. Về đến nhà còn nhắn tin hỏi thăm mình nữa, Tôi đầu tư hẳn 1 đêm nằm trầm tư suy nghĩ luôn, hàng nghìn phương trình nhảy ra trong đầu, Chốt đơn, đúng thế đây đúng là người mà mình muốn sống trọn đời rồi.
Và từ hôm đó dính nhau như sam, 2 đứa cứ thế va vào nhau…